Trong dân gian, lòng hiếu thảo với cha mẹ, người sinh thành, nuôi dưỡng cùng giáo dục đào tạo con cháu nên người, là nghĩa vụ luân lý nền tảng của con người.
Mỗi người tùy theo khả năng sức lực, hầu như ai cũng cố gắng sống giữ lòng hiếu thảo với cha mẹ mình. Vì đó là bổn phận lòng yêu mến biết ơn với các ngài. Những tấm gương sống lòng hiếu thảo tận tình xưa nay có rất nhiều.
Trong 10 Giới răn của Thiên Chúa, điều răn thứ bốn dậy: „Con phải thảo kính cha mẹ con“. Đây là nếp sống lòng đạo đức.
Cha mẹ là người sinh thành, nuôi dưỡng, đào tạo gíao dục chúng ta nên người. Nhưng sự sống, hình hài thân xác, tính tình cùng khả năng cơ hội phát triển đường đời sống lại không do cha mẹ ta định đoạt vẽ ra.
Cha mẹ nào, nhất là người mẹ, hằng luôn hướng về con mình, cùng mong muốn cầu xin cho con mình có tương lai đời sống tốt đẹp. Nhưng sự sống tinh thần cũng thân xác cùng con đường đời sống của mỗi người không do người cha, người mẹ tác tạo làm ra như mong muốn, mà do Đấng Tạo Hóa thảo định phác họa